Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

[FANFIC – TOUKEN RANBU]

Lẩu thập cẩm vào mùa đông, FIGHTING!

by Ryuna

-         Mời mọi người hai ngày sau đến đại bản doanh của tôi ăn lẩu thập cẩm. Đi bao nhiêu người nhớ báo. Ký tên: Narumin.

Yagen đọc lớn nội dung bên trong tấm thiệp mời rồi quay sang nhìn Shun. Tay cậu đã cầm sẵn bút, có thể viết hồi âm lại cho Narumin bất cứ lúc nào.

Shun nheo mắt nhìn tấm thiệp mời xong nhẹ nhàng nhả ra sáu chữ:

-         Miễn phí, tôi ăn, bốn người.

Yagen chậm rãi làm theo lời Shun. Đoạn, tấm thiệp mời hóa thành cánh chim trắng xong bay mất.
...
Hai ngày sau,

-         Chủ nhân, ngài thực sự phải dẫn theo cả bốn con ngựa sao? Ngài nè, Yagen với Hirano nè, tui nè, cũng chỉ mất ba con thôi mà ha?

Hotarumaru vừa dẫn ngựa ra khỏi chuồng vừa chu môi, hỏi. Shun cười cười, gõ gõ lên đầu Hotarumaru:

-         Cây nấm mỡ này, một lát nữa chúng ta còn phải “nhặt” hành lý giữa đường rồi mới đến đại bản doanh của Narumin được. Ba con ngựa không đủ đâu, sợ rằng chúng gãy lưng mất.

Hotarumaru vẫn còn thắc mắc những chẳng buồn lên tiếng nữa. Shun luôn luôn tính toán trước khi hành động, từ trước đến nay cô không làm chuyện dư thừa, Hotarumaru hiểu điều này.

Lát sau,

Hotarumaru đã biết hành lý mà Shun phải “nhặt” giữa đường ám chỉ thứ gì...
Là Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy. Hai người bọn họ đang ngủ ngon lành bên lề đường, bất chấp cái lạnh lẽo của đám bông tuyết đang phủ đầy mặt đất. Lưng tựa lưng, hai người bọn họ có vẻ rất hưởng thụ.

Thì ra, Akyuul biết căn bệnh “đụng đâu ngủ đó” sẽ khiến cô ấy trễ hẹn với Narumin nên đã nhờ Shun “nhặt” cô ấy giữa đường. Dù sao, Shun muốn đến đại bản doanh của Narumin cũng đi ngang qua đại bản doanh của Akyuul.

Hirano thử lay Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy mấy lần xong đành bất lực, quay sang nhìn Shun rồi nhún nhún vai. Shun phân phó, giọng đều đều:

-         Hotarumaru vác Akashi lên ngựa trước, Yagen và Hirano đỡ Akyuul lên sau. Sắp xếp gọn gọn vào, tôi có mang theo dây thừng đây, đảm bảo không rơi rớt dọc đường đâu.

Hotarumaru, Yagen và Hirano âm thầm thở dài trong lòng. Shun à, chủ nhân à, hành lý phải “nhặt” giữa đường này cũng quá “nhỏ bé” đi, không thu phí chắc lỗ chết mất.
...
RẦM!

Con hắc mã đang chở Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy đâm sầm vào cửa chính đại bản doanh của Narumin. Narumin hoảng hốt chạy ra xem, cứ đinh ninh kẻ địch tập kích bất ngờ nên tay siết chặt đoản đao đeo bên hông. Ichigo cùng Yamanbagiri, một trước một sau vội vàng nối gót theo Narumin.

-         Kẻ nào? Kẻ nào phá... A A A! Akyuul!

Narumin tròn mắt nhìn Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy đang chật vật với đám dây thừng. Hai người bọn họ quần áo xốc xếch lại trưng ra thái độ lúng túng, trông thật mờ ám. Phía sau, Shun phì cười:

-         Muahahaha, xin lỗi nha, xin lỗi nha, điều khiển hai con ngựa cùng lúc hơi khó, tôi lỡ tay thôi.

Akyuul xoa xoa cái eo suýt trẹo của cô ấy. Narumin dở khóc dở cười nhìn bãi chiến trường trước cửa chính đại bản doanh của mình. Các toudan hiện diện tại đó chẳng ai tin tưởng đây là tai nạn do Shun vô tình gây nên.

Chợt,

-         Này, tôi không đến muộn chứ?

Kajiya với Kanesada từ đại bản doanh Shirotani xuất hiện. Akyuul chạy đến chỗ Kajiya, nước mắt lưng tròng:

-         Kajiya, Shun muốn ám sát tui!

Shun bĩu môi, âm lượng không lớn cũng không nhỏ:

-         Hey, lát tự lội bộ về nha!

Akyuul á khẩu, đây là Shun trực tiếp đe dọa cô ấy.
...
-         E hèm, bỏ qua vài trục trặc trước đó, cảm ơn mọi người đã tới đại bản doanh của tôi để ăn lẩu. Bây giờ, lẩu thập cẩm xin được phép ra mắt.

Narumin dứt lời, Ichigo cùng Yamanbagiri đã mang ra bốn nồi lẩu lớn cùng những khay nguyên liệu tươi ngon. Mắt mọi người sáng rực rỡ, sáng hơn cả đèn pha ô tô thời hiện đại.

Narumin liếc đống đồ ăn hoành tráng, nuốt nước miếng ừng ực xong tiếp tục phát biểu:

-         Bình tĩnh nào, hôm nay tôi không mời mọi người ăn lẩu thập cẩm thông thường đâu, chúng ta ăn lẩu thập cẩm theo cách bốc bài.

-         Bốc bài? Bốc bài? BỐC BÀI?

Akyuul thốt lên. Shun và Kajiya chẳng lấy làm lạ. Narumin từ trước tới giờ đâu phải dạng phóng khoáng, mời mọi người ăn lẩu thập cẩm miễn phí chắc chắn có điểm quái lạ.

Shun cười khúc khích:

-         Là bốc trúng lá bài có hình nguyên liệu nào thì mới được ăn nguyên liệu đó, hử? Vậy tiến hành lẹ dùm.

Kajiya thản nhiên:

-         Lần đầu tôi ăn lẩu thập cẩm theo kiểu này, được thôi.

Akyuul thấy Shun và Kajiya không phản đối, cũng ừ ừ cho qua. Linh tính mách bảo cho Narumin biết hai người này khó đối phó, phải thật cẩn thật.
Thế là, lẩu thập cẩm mùa đông tại đại bản doanh của Narumin Yoshikuni bắt đầu.
...
-         Á, em trượt tay!

Hotarumaru ném đôi đũa về phía Narumin. Chớp mắt, Yagen đã đoạt được lá bài mà Narumin định bốc. Lá bài chỉ thịt đầu cá Hồi.

-         Ui da, nóng.

Kanesada sơ suất làm nước trà đổ về hướng Narumin. Ichigo cùng Yamanbagiri đỡ dùm Narumin lại thành ra che khuất tầm mắt của cô ấy, là bài Narumin định bốc rơi vào tay Kajiya. Lá bài chỉ thịt bắp bò.

-         Oáp, buồn ngủ ghê.

Akashi đột ngột nằm ườn ra bàn. Narumin bị Akashi chắn lại, lá bài bị Akyuul lấy mất. Lá bài chỉ tôm càng.

Narumin há hốc mồm trước cục diện trước mắt. Cô chẳng hay biết rằng Shun đã âm thầm truyền tin cho mọi người.

“Này, ban nãy tôi quan sát cách Ichigo sắp xếp mấy lá bài trên bàn khá kỳ lạ. Những lá bài nằm đầu đều đẩy về gần tầm tay chúng ta, những là bài nằm cuối cuối đều ở gần tầm tay của Narumin. Thử tranh bài với Narumin xem, nếu ra toàn nguyên liệu tốt thì chúng ta phải mạnh tay thôi.”

Cuối cùng, hơn hai phần ba số nguyên liệu là thịt và hải sản tươi sống đều thuộc về đội Shun, Kajiya và Akyuul. Narumin chỉ giành được đại đa số rau củ, trứng và mấy phần tép hoặc ốc nhẹ cân. Narumin ấm ức nhưng chẳng dám phát tác, đành xuống nước:

-         Này, ăn thịt nhiều quá sẽ mau mập lắm đó. Hay là lấy rau củ của tôi đổi vài đĩa thịt cho mấy cô nha. Có rau củ ăn chung không ngán đâu mà.

Lúc này, Akyuul liền vui vẻ nói:

-         A, thiệt ra cũng có rau củ đó, đại bản doanh tui có trồng nè. Hôm nay, tui vừa thu hoạch đó, mang theo chia cho mọi người nè. Suýt nữa tui quên mất.

Narumin hồn lìa khỏi xác ngay tại chỗ. Shun cùng Kajiya nén cười tới hai vai run rẩy.
Giữa hai bờ chiến tuyến, một không chống nổi ba, kết cục đã định ngay từ khoảnh khắc bắt đầu.


[Hậu truyện 01]

-         Này, món tráng miệng đâu rồi, Na...ru...M

Shun vừa lau tay vừa hỏi. Cô có một nguyên tắc vàng trước nay chưa hề đổi, cuối bữa ăn bắt buộc phải dọn món tráng miệng. Narumin hộc máu, đã cày nát lương thực dự trữ nửa tháng sau rồi mà vẫn muốn chiếm tiện nghi thêm sao.

Narumin chu môi:

-         Tôi không có thói quen chuẩn bị món tráng miệng đâu, cô thích ăn thì cứ tự do dùng bếp.

Shun nheo mắt, cười hờ hờ hai tiếng rồi nhanh chóng bay vào bếp một mình.

Lát sau,

Xoảng. Cốp. Ầm. Hàng loạt tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên từ hướng bếp.

Narumin gào lên:

-         Cái quỷ gì trong bếp vậy hả?

Hirano bối rối mở lời:

-         Thật sự... Shun ấy, chủ nhân... rất tệ trong việc bếp núc nên... tôi nghĩ cô ấy đã làm rơi vỡ đồ rồi.

Narumin đổ mồ hôi đầy đầu:

-         Shun, sao cô không bảo phó tang thần của cô vào giúp?

Shun thản nhiên đáp:

-         Cô bảo tôi thích ăn thì cứ tự do dùng bếp, phải không? Là bảo tôi chứ có bảo tôi và phó tang thần của tôi đâu.

Narumin cảm thấy một bầy quạ đen đang bay ngang đầu cô.

[Hậu truyện 02]

-         Akyuul, cô hứa giúp tôi rửa chén sau khi ăn lẩu mà...

Narumin ai oán nhìn Akyuul đang chuẩn bị chuồn êm. Akyuul trả lời, giọng đều đều chẳng khác nào con robot:

-         Narumin à, tui đi ké ngựa nhà Shun, phải cùng về với cổ, không thể để cổ chờ.

Narumin chưa kịp lên tiếng thì Shun chen vào:

-         A, Akyuul à, lỡ hứa rồi thì phải thực hiện nha, cô thanh toán phí hộ tống cho tôi là được.

Narumin cười hà hà như sói xám sắp hầm nhừ cừu con. Akyuul hóa đá.


[Hậu truyện 03]

-         A, thời tiết càng lúc càng lạnh rồi.

Shun cảm thán xong hơi dựa người vào Yagen đang ngồi ở trước cô. Đường về, tay Shun đã tê buốt nên đành cưỡi chung ngựa với Yagen. Kajiya chẳng lên tiếng, chỉ gật đầu tán thành. May mắn thay, em gái cô đã chuẩn bị bao tay giữ ấm cho cô.

Bỗng,

-         Shun này, ở mặt trận hướng Nam, có người từng bắt gặp một saniwa bị nhiễm bẩn... dáng dấp khá giống cô, có lẽ nào...

Kajiya chầm chậm lên tiếng.

Bầu không khí chợt nặng nề đến kỳ lạ. Hotarumaru, Yagen và Hirano đều đồng loạt nhìn Shun bằng ánh mắt lo lắng. Yagen định nói điều gì đó thì cảm giác bàn tay Shun đang nắm chặt lấy bàn tay cậu. Yagen đành mím môi.

-         Kajiya, ngay từ khoảnh khắc chúng ta xuyên về quá khứ, chúng ta đã hiểu rõ rằng ngoài việc tiêu diệt Nghịch Hành Quân, chúng ta đều mang theo cả mục đích cá nhân rồi. Tôi... chỉ hi vọng “người đó” còn sống thôi, cho dù ra sao tôi vẫn sẽ mang “người đó” trở về. Đừng sợ, đừng do dự, tôi đã quyết định vậy đó... A, tôi thật mong chờ chiến dịch Mùa Đông... có thể xin lệnh di chuyển xuống hướng Nam.

Kajiya nhìn Shun rồi lại nhớ về mục đích của cô cùng em gái cô...
Narumin cùng Akyuul ngoài mặt luôn cười nhưng vẫn có tảng đá đè nặng trong lòng.

Mỗi một saniwa xuyên về quá khứ này đều mang trong mình các câu chuyện riêng khó mà giải bày.

-   Cười lên đi, nếu chính chúng ta còn chẳng dám tin vào chính mình thì còn đâu sức mạnh để chống đỡ đại bản doanh chứ? Đừng quên, saniwa là toàn bộ linh hồn của đại bản doanh, trách nhiệm nặng nề mấy cũng đừng trốn tránh.

Shun nhắm mắt, gục đầu lên vai Yagen.
Khi cô nói những lời đó, chẳng rõ là đang khóc hay đang cười...
Tuyết vẫn rơi, trắng xóa một góc trời.

END

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

FANFIC - Mystic messenger


~Bad ending route 707~
Giữa anh và em...
by Ryuna
---
*Chú ý: 707 là nickname trên chatroom của nhân vật nam, tên thật là Saeyoung. Unknown là nickname trên ứng dụng của nhân vật em trai, tên thật là Saeran. 
---
Mystic messenger... phải chăng vào cái khoảnh khắc em khởi động nó... định mệnh của chúng ta đã bắt đầu?

Bởi vì sự tò mò, em đã nghe theo chỉ dẫn từ Unknown rồi tiến vào căn hộ của Rika. Vô tình, em đăng nhập vào chatroom dành cho các thành viên của RFA. Dòng chữ này nối tiếp dòng chữ kia, chỉ có anh phát hiện ra sự tồn tại của em trong chatroom ấy.

“Này, có thêm người tham gia vào chatroom của chúng ta phải không?” – 707

Như sự sắp xếp của tạo hóa, anh bước vào cuộc sống vốn yên bình của em, thật chậm rãi. Đã bao lâu rồi, em chưa trông chờ tiếng reng reng từ chiếc điện thoại của em như vậy nhỉ?

“Anh đang thắc mắc là ai đã gửi em đến căn hộ của Rika... nhưng anh sẽ cố gắng, vì an toàn của em” – 707

Nhờ vào hệ thống bảo an anh lắp đặt cho căn hộ của Rika, em cảm giác được khoảng cách giữa anh và em như rút ngắn lại. Này, anh cảm thấy như thế nào khi quan sát em qua chiếc camera vậy? Em tưởng tượng ra rất nhiều biểu cảm từ anh rồi mỉm cười ngây ngô. Thật ấm áp, nhỉ?

“Đừng rời khỏi căn hộ của Rika! Em đang gặp nguy hiểm! Anh sẽ đến ngay... Làm ơn... đừng bị thương... Làm ơn” – 707

Giọng anh vang lên trong điện thoại, gấp gáp.

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chẳng phải cách đây ít phút, tất cả đều ổn sao?
Tim em đập thình thịch. Đột ngột bị đẩy vào tình huống nguy hiểm, em chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi căn hộ của Rika. Tuy nhiên, nghĩ đến anh, em cắn răng rồi cố gắng thốt lên câu em vẫn ổn, em sẽ đợi anh.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, em thầm nghĩ sao thời gian trôi qua quá chậm chạp.

Xoảng!
Cửa kính vỡ tan tành.  Đầu óc em bắt đầu rối bời khi trông thấy Unknown đột nhập vào căn hộ của Rika.

“Buông cô ấy ra!” – 707

Anh xuất hiện, em như tìm được chiếc bè cứu sinh giữa đại dương mênh mông. Em chỉ muốn nhanh chóng vùng khỏi sự khống chế của Unknown để chạy đến bên anh.

Thế nhưng, khi Unknown buông bỏ chiếc mặt nạ, vẻ bàng hoàng trên gương mặt anh đã khiến em nhận ra mọi chuyện chẳng hề đơn giản. Từng kỳ ức lướt qua... vòng xoáy của định mệnh càng ngày càng khắc nghiệt.

“Unknown là em trai sinh đôi của anh?!” – Em kinh hoàng thốt lên.

Xong, em lại đứng trước cánh cửa dẫn đến đoạn quá khứ đen tối của anh.

Anh và em trai sinh đôi của anh phải sống với người mẹ vừa nghiện rượu vừa mắc chứng trở ngại tâm lý. Cha anh thì không hề muốn nhìn nhận anh theo cách thông thường. Yêu thương ở đâu nhỉ? Hay tuổi thơ toàn nỗi ám ảnh hãi hùng?
 Rồi, hai kẻ đó, Rika và V, xuất hiện tựa như vị cứu tinh trong mắt anh. Họ hứa hẹn sẽ chăm sóc em trai sinh đôi của anh thật tử tế nếu anh đồng ý giúp họ... giúp họ thực hiện những công việc dơ bẩn. Khi ấy, anh thật ngây thơ. Anh tin tưởng họ hết lòng.
Chẳng dám buông lời giã từ, anh im lặng rời khỏi em trai sinh đôi của anh. Anh dấn thân vào vũng lầy dơ bẩn. Điều duy nhất nâng đỡ linh hồn anh là những ảo tưởng về tương lai đầy ánh sáng đang mở ra cho em trai sinh đôi của anh.
Tuy nhiên, đau đớn thay, toàn bộ đều dối trá. Sự hi sinh của anh thật vô ích. Em trai sinh đôi của anh bị chính hai kẻ đó hết lần này đến lần khác hành hạ, tra tấn. Ả đàn bà Rika thủ thỉ vào tai em trai sinh đôi của anh rằng anh đã phản bội lời hứa, rằng anh đã bỏ chạy.

Lòng căm hận từ từ bốc lên. Chẳng thể ngăn nổi nữa...

“Đừng cố gắng thân thiết với tôi nữa! Tôi trên chatroom và tôi ngoài đời hoàn toàn khác nhau! Sau khi tôi sửa xong hệ thống bảo an, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô!” – 707

Sợ em gặp phải nguy hiểm, anh cố gắng đẩy em ra xa.
A, thật đau đớn. Em yêu anh nhưng liệu tình yêu này có còn chút hi vọng nào? Ngoài mặt, em vẫn tỏ vẻ thản nhiên, vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ. Sinh hoạt như bình thường, nói chuyện như bình thường. Nhưng mà, thực tâm, em chỉ mong được khóc thật lớn. Tim em chầm chậm tan nát.

“Em ngủ rồi sao? Em trông thật yên bình khi em ngủ, nhưng lúc còn thức thì cứ líu lo mãi. Em kỳ quái lắm đấy, em biết không?
Anh biết anh làm tổn thương em nhiều lắm khi anh thốt nên những lời đó nhưng em vẫn cố gắng để tỏ ra thật vui vẻ... Em có thể nổi giận với anh kia mà... nhưng khi em cứ nhắc mãi về anh, 707 viết ra các tin nhắn đó... Em thật sự rất thích 707 ấy nhỉ.
Tuy nhiên, anh buộc phải nhìn nhận sự thật rằng em và Saeyoung chẳng có bất cứ điểm tương đồng nào. Saeyoung hoàn toàn chìm trong bóng tối và bi quan nên anh ta không thể cùng em chung một chỗ... Anh mong em hiểu điều này. Anh không thể kéo dài thời gian cho cái mặt nạ đầy hạnh phúc, vô âu vô lo mang danh 707 được nữa.
Con người thật của anh rất phức tạp và băng giá...
Anh muốn em hãy nhận ra và bỏ cuộc đi. Làm ơn đừng tiêu hao tình cảm của em dành cho anh nữa. Anh không hề hài hước hay ngầu... Anh chỉ đưa em vào nguy hiểm thôi.
Em là người lạ, anh không nghĩ em hoàn toàn thấu hiểu những gì anh nói. Vì vậy, anh nghĩ anh sẽ kết thúc việc làm tổn thương em lần nữa vào sáng hôm sau.
Không... Em không phải là người lạ... Anh mới là người lạ... Em thật sự quá ấm áp và đáng mến. Thật sự, anh đã từng mơ về một ngày em chấp nhận con người thật của anh. Qủa là một giấc mơ nực cười… nhưng cảm ơn em đã ban cho anh giấc mơ đó...
Làm ơn đừng tử tế với anh nữa... Nó khiến anh không nỡ tổn thương em... Quên anh đi và hãy hạnh phúc... Anh sẽ bảo vệ em... Anh đáng bị vậy... Vậy là đủ cho Saeyoung.” – 707

Nước mắt em chẳng chảy nổi nữa. Đôi mắt nhắm nghiền không thể mở ra. Tai rõ ràng nghe thấy nhưng cơ thể chẳng dám cử động.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, em biết đến cảm giác bất lực cùng oán hận. Em không thể giúp được gì cho anh, tự than bản thân sao vô dụng như vậy. Tại sao anh lại nhận hết mọi lỗi lầm về phía anh trong khi em cũng kéo anh vào nguy hiểm? Em phẫn nộ với Rika và V, hai kẻ dối trá đến đáng sợ, độc ác tới tận cùng. Họ cố ý hủy hoại anh, cố ý chia rẽ anh với em trai sinh đôi của anh mà vẫn chẳng cắn rứt lương tâm, vẫn điềm nhiên sống sao?

Em chỉ ước những ác quỷ đến từ địa ngục hãy chôn vùi linh hồn Rika và V vào biển lửa vĩnh cửu!
...
BỘP! XOẢNG!

Anh ném chú mèo máy vào bức tường. Những chiếc ốc vít lẫn khớp nối bung ra, nó đã hỏng.

Anh quyết định rời khỏi RFA, anh phủ nhận tất cả tình cảm mọi người dành cho anh. Anh nói RFA chỉ như chốn dừng chân tạm bợ. Anh nói RFA làm anh chán chường rồi. Anh muốn trò chơi gia đình này kết thúc đi.
Em tự hỏi anh đã đau đớn nhường nào khi phải đi tới lựa chọn này.  Anh quá tốt bụng, tốt bụng đến độ sẵn sàng đẩy những người anh yêu quý ra xa anh vì anh nghĩ anh chỉ mang lại tai họa...
Anh đang bước vào thời kỳ suy sụp, phải không? Liệu anh còn muốn thức dậy vào ngày mai, đối diện với thế giới cay đắng này?

Tay em run rẩy khi nhặt lại chú mèo máy.

“Nó hỏng rồi, em có thể thử sửa nó không?” – Em hỏi.

“Cái cuộc sống ngu ngốc mà em muốn đây sao?... Nhà của tôi, xe của tôi, RFA, em, thậm chí là nơi này, mọi thứ... một ngày nào đó sẽ biến mất chẳng còn dấu vết như sương mù buổi sáng. Cuộc sống thật, sự thật tôi có thể nắm giữ... là đừng bao giờ hay vọng tưởng rằng những thứ này có thể tồn tại.” – 707

“Ngưng đi!” – Em gào lên

Trong vô thức, em đã xô anh ngã. Em ngồi xuống, tim thổn thức.

“Anh không thể hiểu nổi chính anh nữa. Anh cảm giác anh đã tới giới hạn rồi... Anh không muốn đứng yên... Anh đã muốn gục ngã nhưng anh không thể.
Mọi người bị lôi kéo vào chuyện này bởi những gì anh gây ra... Anh không thể chịu được...
Gánh nặng trên vai anh và trên con đường anh đi... chúng thật nặng...
Anh phải làm gì đây? Anh có thể làm gì đây?
Anh muốn bắt đầu lại lần nữa... như vậy anh có thể khiến Saeran mỉm cười lần nữa... như vậy em sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm... Bắt đầu lại lần nữa.
Nếu anh không thể làm vậy, anh chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này. Nếu anh không bao giờ tồn tại ở điểm xuất phát... Anh muốn sống mà không làm tổn thương bất cứ ai.
Ngay từ lúc anh được sinh ra... Anh đã chẳng xứng đáng được tự do rồi... Nhưng thật tự do khi được bỏ lại mọi chuyện và ra đi ngay lúc này, nhỉ?
Ha, nếu Saeran tìm thấy, em ấy sẽ nghĩ anh hèn nhát bao nhiêu đây?
Anh đã tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng dành riêng cho Saeran. Anh đã nghĩ Rika và V sẽ giúp em ấy có một cuộc sống hạnh phúc và yên bình. Thậm chí anh có thể không bao giờ thoát khỏi cuộc đời chỉ toàn bóng tối này, chỉ cần tạo ra cuộc đời khác cho em ấy.
Đủ rồi, anh muốn ngừng tất cả dừng lại đi.
Em là người duy nhất thật sự tử tế với anh. Có phải em là thiên sứ do Thượng Đế ban cho anh không?... Để đưa anh tới một thế giới hạnh phúc. Làm ơn kết thúc nỗi đau này đi.” – 707

“Hãy cùng nhau đi đến một vùng đất mới, cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.” – Em nức nở.

Em ôm chặt lấy anh, hai bờ vai run rẩy.
Anh tổn thương em nhiều lắm. Nhưng, so với nỗi đau anh phải chịu đựng, nó có đáng gì chứ. Như một kẻ ích kỷ, em chọn cách kéo anh vào con đường trốn chạy.
Chỉ cần em tốt, chỉ cần anh tốt, những người còn lại có ra sao cũng mặc kệ đi!
Em bỏ lại RFA mặc cho mọi người ngăn cản. Em ngây thơ nghĩ về tương lại mới dành cho cả anh và em.
...

“Ngay cả khi cái chết đang hiện ra trước mắt anh, anh cũng chỉ có thể cười và lờ nó đi... Cảm ơn em đã ở đây với anh, anh tăng tốc đây.” – 707
...

RẦM!
Thắng xe bị phá hỏng, tai nạn xảy ra quá bất ngờ.
Vào khoảnh khắc đó, anh ôm chặt lấy em như sợ hãi điều quan trọng nhất cũng bị cướp mất. Chìm vào hôn mê, em chỉ cảm nhận được chất lỏng ấm áp từ từ chảy xuống gương mặt mình, hòa cùng tiếng oán trách khe khẽ.
...

“Cô ấy còn sống đúng là kỳ tích, cậu ấy đã dùng thân mình để che chắn cho cô ấy.” – Bác sĩ nói.

Em tỉnh dậy trong bệnh viện, xung quanh toàn một màu trắng xóa. Cả cơ thể đau nhức tới khổ sở.
Anh đi đâu rồi? Sao anh không ở bên em?
Em đảo mắt chung quanh để tìm kiếm hình bóng anh. Thế nhưng, em chỉ thấy được nỗi đau đớn trên gương mặt của những thành viên khác trong RFA.
Nhắm mắt, bóng tối bủa vây lấy em. Thậm chí, em chẳng còn chút sức lực nào để khóc nữa.
...

Hai tuần trôi qua.
Em đã có thể cử động. Chẳng hiểu sao, em cứ thích đi lên sân thượng của bệnh viện rồi ngồi thừ đó đến chập tối. ZEN và Yoosung rất lo sợ em suy nghĩ không thông mà yêu cầu Jumin Han cử vệ sĩ theo trông chừng em. Jaehee mặc dù bận rộn vẫn thu xếp thời gian ghé thăm em mỗi ngày.
Nhìn mọi người, em cứ nhớ mãi khoảng thời gian vui vẻ trên chatroom của RFA.

“Thánh à, sau khi party kết thúc, chúng ta cùng nhau đi thám hiểm Mặt Trăng đi!” – 707

Nhưng mà... anh bỏ em lại rồi.
Này, em phải đi đâu mới có thể gặp được anh lần nữa đây? Cuối cùng, em phải làm sao để đưa mọi chuyện về vạch xuất phát? Anh hứa với em bao nhiêu điều mà chẳng điều nào anh làm cho trọn vẹn cả. Anh thật xấu xa.

Xin lỗi. Xin lỗi. XIN LỖI.
Là em hại chết anh. Là em hại chết anh. LÀ EM HẠI CHẾT ANH.
...

Soạt.
Jumin Han đặt chiếc hộp giấy xuống.

“Tìm thấy ở cốp sau xe của 707... Có lẽ, cậu ấy muốn sửa nó nhưng chưa kịp...” – Jumin Han nhíu mày.

Chú mèo máy đã hỏng, nằm lặng im trong chiếc hộp giấy. Đôi mắt nó mang màu xanh biếc đến vô hồn.  Tay em run rẩy sờ vào chiếc đầu lạnh lẽo của nó.

“A... a... a... woa huhuhu... WOA HUHUHU...”

 Em như phát điên, gào khóc đến khản cổ.

Giữa anh và em... chẳng phải chỉ cách nhau qua màn hình camera.
Giữa anh và em... chẳng phải chỉ cách nhau qua khung cửa chatroom nhỏ bé.
Giữa anh và em... chẳng phải chỉ cách nhau qua mấy con đường uốn lượn.
Giữa anh và em... là một thế giới không thể dung hòa cả ánh sáng lẫn bóng tối.
Giữa anh và em... là hai bầu trời trái ngược.

Anh sai rồi. Em không phải thiên sứ do Thượng Đế trao cho anh. Em là thần chết, là kẻ đẩy anh ra khỏi thế giới này.
...

“ZEN, tôi muốn tiếp tục làm việc cho RFA.” – Em nói.

“..., em chắc chứ? Này, em... chatroom... toàn là những tin nhắn của...” – ZEN ngạc nhiên.

“RFA có ký ức về anh ấy... Hãy để em... Không, hãy để anh ấy sống trong tim em... mãi mãi” – Em cười chua chát.

ZEN gật đầu rồi rời khỏi phòng. Nếu anh ấy quay đầu, hẳn sẽ rất kinh hoàng. Đôi mắt em bị hận thù nhuốm bẩn. Đôi môi em nở nụ cười tàn độc.
V, V à, Rika của anh ta chết rồi sao? Anh ta có muốn nối gót theo không? Này, nắm tay rồi cùng chìm vào địa ngục cũng là một cái kết lãng mạn lắm đấy. Anh ta không thể rời bỏ RFA, đúng chứ? Anh ta sẽ xuất hiện trong party, đúng chứ?
Ha, em sẽ chờ, qua bao lâu em vẫn chờ... Chỉ cần anh ta xuất hiện.

...

Con dao bén nhọn giấu trong chiếc váy đen. Nó lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc được nếm máu một người, chỉ duy nhất một người.
...

Rất nhiều năm về sau.
Trong một nhà thờ nhỏ.
Hai đôi tay nhỏ bé đan chặt vào nhau. Tiếng cười khúc khích vang lên.

“Này này, cha mẹ anh đã kết hôn ở đây đấy, sau này anh cũng muốn cùng nửa kia của mình thề nguyền ở đây.” – Cậu bé với đôi mắt sáng rực rỡ bảo.

“Nửa kia của anh?” – Cô bé bĩu môi.

“Hahaha, nếu em đến tuổi kết hôn mà chưa ai dám rước, hãy liên hệ anh, anh sẽ thương tình mà... hahaha.” – Cậu bé trêu chọc.

“Móc tay hứa đi, nhớ rõ lời anh vừa nói nhé! Lần này... đừng bỏ em lại đó!” – Cô bé nhanh chóng nắm bắt điểm chủ chốt.

Cậu bé nghe theo lời cô bé trong vô thức rồi giật mình nhận ra điểm bất hợp lý.

“Hey, anh nhớ anh chưa từng bỏ em lại lần nào à nha.” – Cậu bé lẩm bẩm.

Cô bé chẳng đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài.
END