Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

[FANFIC – TOUKEN RANBU]

Lẩu thập cẩm vào mùa đông, FIGHTING!

by Ryuna

-         Mời mọi người hai ngày sau đến đại bản doanh của tôi ăn lẩu thập cẩm. Đi bao nhiêu người nhớ báo. Ký tên: Narumin.

Yagen đọc lớn nội dung bên trong tấm thiệp mời rồi quay sang nhìn Shun. Tay cậu đã cầm sẵn bút, có thể viết hồi âm lại cho Narumin bất cứ lúc nào.

Shun nheo mắt nhìn tấm thiệp mời xong nhẹ nhàng nhả ra sáu chữ:

-         Miễn phí, tôi ăn, bốn người.

Yagen chậm rãi làm theo lời Shun. Đoạn, tấm thiệp mời hóa thành cánh chim trắng xong bay mất.
...
Hai ngày sau,

-         Chủ nhân, ngài thực sự phải dẫn theo cả bốn con ngựa sao? Ngài nè, Yagen với Hirano nè, tui nè, cũng chỉ mất ba con thôi mà ha?

Hotarumaru vừa dẫn ngựa ra khỏi chuồng vừa chu môi, hỏi. Shun cười cười, gõ gõ lên đầu Hotarumaru:

-         Cây nấm mỡ này, một lát nữa chúng ta còn phải “nhặt” hành lý giữa đường rồi mới đến đại bản doanh của Narumin được. Ba con ngựa không đủ đâu, sợ rằng chúng gãy lưng mất.

Hotarumaru vẫn còn thắc mắc những chẳng buồn lên tiếng nữa. Shun luôn luôn tính toán trước khi hành động, từ trước đến nay cô không làm chuyện dư thừa, Hotarumaru hiểu điều này.

Lát sau,

Hotarumaru đã biết hành lý mà Shun phải “nhặt” giữa đường ám chỉ thứ gì...
Là Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy. Hai người bọn họ đang ngủ ngon lành bên lề đường, bất chấp cái lạnh lẽo của đám bông tuyết đang phủ đầy mặt đất. Lưng tựa lưng, hai người bọn họ có vẻ rất hưởng thụ.

Thì ra, Akyuul biết căn bệnh “đụng đâu ngủ đó” sẽ khiến cô ấy trễ hẹn với Narumin nên đã nhờ Shun “nhặt” cô ấy giữa đường. Dù sao, Shun muốn đến đại bản doanh của Narumin cũng đi ngang qua đại bản doanh của Akyuul.

Hirano thử lay Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy mấy lần xong đành bất lực, quay sang nhìn Shun rồi nhún nhún vai. Shun phân phó, giọng đều đều:

-         Hotarumaru vác Akashi lên ngựa trước, Yagen và Hirano đỡ Akyuul lên sau. Sắp xếp gọn gọn vào, tôi có mang theo dây thừng đây, đảm bảo không rơi rớt dọc đường đâu.

Hotarumaru, Yagen và Hirano âm thầm thở dài trong lòng. Shun à, chủ nhân à, hành lý phải “nhặt” giữa đường này cũng quá “nhỏ bé” đi, không thu phí chắc lỗ chết mất.
...
RẦM!

Con hắc mã đang chở Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy đâm sầm vào cửa chính đại bản doanh của Narumin. Narumin hoảng hốt chạy ra xem, cứ đinh ninh kẻ địch tập kích bất ngờ nên tay siết chặt đoản đao đeo bên hông. Ichigo cùng Yamanbagiri, một trước một sau vội vàng nối gót theo Narumin.

-         Kẻ nào? Kẻ nào phá... A A A! Akyuul!

Narumin tròn mắt nhìn Akyuul cùng Akashi nhà cô ấy đang chật vật với đám dây thừng. Hai người bọn họ quần áo xốc xếch lại trưng ra thái độ lúng túng, trông thật mờ ám. Phía sau, Shun phì cười:

-         Muahahaha, xin lỗi nha, xin lỗi nha, điều khiển hai con ngựa cùng lúc hơi khó, tôi lỡ tay thôi.

Akyuul xoa xoa cái eo suýt trẹo của cô ấy. Narumin dở khóc dở cười nhìn bãi chiến trường trước cửa chính đại bản doanh của mình. Các toudan hiện diện tại đó chẳng ai tin tưởng đây là tai nạn do Shun vô tình gây nên.

Chợt,

-         Này, tôi không đến muộn chứ?

Kajiya với Kanesada từ đại bản doanh Shirotani xuất hiện. Akyuul chạy đến chỗ Kajiya, nước mắt lưng tròng:

-         Kajiya, Shun muốn ám sát tui!

Shun bĩu môi, âm lượng không lớn cũng không nhỏ:

-         Hey, lát tự lội bộ về nha!

Akyuul á khẩu, đây là Shun trực tiếp đe dọa cô ấy.
...
-         E hèm, bỏ qua vài trục trặc trước đó, cảm ơn mọi người đã tới đại bản doanh của tôi để ăn lẩu. Bây giờ, lẩu thập cẩm xin được phép ra mắt.

Narumin dứt lời, Ichigo cùng Yamanbagiri đã mang ra bốn nồi lẩu lớn cùng những khay nguyên liệu tươi ngon. Mắt mọi người sáng rực rỡ, sáng hơn cả đèn pha ô tô thời hiện đại.

Narumin liếc đống đồ ăn hoành tráng, nuốt nước miếng ừng ực xong tiếp tục phát biểu:

-         Bình tĩnh nào, hôm nay tôi không mời mọi người ăn lẩu thập cẩm thông thường đâu, chúng ta ăn lẩu thập cẩm theo cách bốc bài.

-         Bốc bài? Bốc bài? BỐC BÀI?

Akyuul thốt lên. Shun và Kajiya chẳng lấy làm lạ. Narumin từ trước tới giờ đâu phải dạng phóng khoáng, mời mọi người ăn lẩu thập cẩm miễn phí chắc chắn có điểm quái lạ.

Shun cười khúc khích:

-         Là bốc trúng lá bài có hình nguyên liệu nào thì mới được ăn nguyên liệu đó, hử? Vậy tiến hành lẹ dùm.

Kajiya thản nhiên:

-         Lần đầu tôi ăn lẩu thập cẩm theo kiểu này, được thôi.

Akyuul thấy Shun và Kajiya không phản đối, cũng ừ ừ cho qua. Linh tính mách bảo cho Narumin biết hai người này khó đối phó, phải thật cẩn thật.
Thế là, lẩu thập cẩm mùa đông tại đại bản doanh của Narumin Yoshikuni bắt đầu.
...
-         Á, em trượt tay!

Hotarumaru ném đôi đũa về phía Narumin. Chớp mắt, Yagen đã đoạt được lá bài mà Narumin định bốc. Lá bài chỉ thịt đầu cá Hồi.

-         Ui da, nóng.

Kanesada sơ suất làm nước trà đổ về hướng Narumin. Ichigo cùng Yamanbagiri đỡ dùm Narumin lại thành ra che khuất tầm mắt của cô ấy, là bài Narumin định bốc rơi vào tay Kajiya. Lá bài chỉ thịt bắp bò.

-         Oáp, buồn ngủ ghê.

Akashi đột ngột nằm ườn ra bàn. Narumin bị Akashi chắn lại, lá bài bị Akyuul lấy mất. Lá bài chỉ tôm càng.

Narumin há hốc mồm trước cục diện trước mắt. Cô chẳng hay biết rằng Shun đã âm thầm truyền tin cho mọi người.

“Này, ban nãy tôi quan sát cách Ichigo sắp xếp mấy lá bài trên bàn khá kỳ lạ. Những lá bài nằm đầu đều đẩy về gần tầm tay chúng ta, những là bài nằm cuối cuối đều ở gần tầm tay của Narumin. Thử tranh bài với Narumin xem, nếu ra toàn nguyên liệu tốt thì chúng ta phải mạnh tay thôi.”

Cuối cùng, hơn hai phần ba số nguyên liệu là thịt và hải sản tươi sống đều thuộc về đội Shun, Kajiya và Akyuul. Narumin chỉ giành được đại đa số rau củ, trứng và mấy phần tép hoặc ốc nhẹ cân. Narumin ấm ức nhưng chẳng dám phát tác, đành xuống nước:

-         Này, ăn thịt nhiều quá sẽ mau mập lắm đó. Hay là lấy rau củ của tôi đổi vài đĩa thịt cho mấy cô nha. Có rau củ ăn chung không ngán đâu mà.

Lúc này, Akyuul liền vui vẻ nói:

-         A, thiệt ra cũng có rau củ đó, đại bản doanh tui có trồng nè. Hôm nay, tui vừa thu hoạch đó, mang theo chia cho mọi người nè. Suýt nữa tui quên mất.

Narumin hồn lìa khỏi xác ngay tại chỗ. Shun cùng Kajiya nén cười tới hai vai run rẩy.
Giữa hai bờ chiến tuyến, một không chống nổi ba, kết cục đã định ngay từ khoảnh khắc bắt đầu.


[Hậu truyện 01]

-         Này, món tráng miệng đâu rồi, Na...ru...M

Shun vừa lau tay vừa hỏi. Cô có một nguyên tắc vàng trước nay chưa hề đổi, cuối bữa ăn bắt buộc phải dọn món tráng miệng. Narumin hộc máu, đã cày nát lương thực dự trữ nửa tháng sau rồi mà vẫn muốn chiếm tiện nghi thêm sao.

Narumin chu môi:

-         Tôi không có thói quen chuẩn bị món tráng miệng đâu, cô thích ăn thì cứ tự do dùng bếp.

Shun nheo mắt, cười hờ hờ hai tiếng rồi nhanh chóng bay vào bếp một mình.

Lát sau,

Xoảng. Cốp. Ầm. Hàng loạt tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên từ hướng bếp.

Narumin gào lên:

-         Cái quỷ gì trong bếp vậy hả?

Hirano bối rối mở lời:

-         Thật sự... Shun ấy, chủ nhân... rất tệ trong việc bếp núc nên... tôi nghĩ cô ấy đã làm rơi vỡ đồ rồi.

Narumin đổ mồ hôi đầy đầu:

-         Shun, sao cô không bảo phó tang thần của cô vào giúp?

Shun thản nhiên đáp:

-         Cô bảo tôi thích ăn thì cứ tự do dùng bếp, phải không? Là bảo tôi chứ có bảo tôi và phó tang thần của tôi đâu.

Narumin cảm thấy một bầy quạ đen đang bay ngang đầu cô.

[Hậu truyện 02]

-         Akyuul, cô hứa giúp tôi rửa chén sau khi ăn lẩu mà...

Narumin ai oán nhìn Akyuul đang chuẩn bị chuồn êm. Akyuul trả lời, giọng đều đều chẳng khác nào con robot:

-         Narumin à, tui đi ké ngựa nhà Shun, phải cùng về với cổ, không thể để cổ chờ.

Narumin chưa kịp lên tiếng thì Shun chen vào:

-         A, Akyuul à, lỡ hứa rồi thì phải thực hiện nha, cô thanh toán phí hộ tống cho tôi là được.

Narumin cười hà hà như sói xám sắp hầm nhừ cừu con. Akyuul hóa đá.


[Hậu truyện 03]

-         A, thời tiết càng lúc càng lạnh rồi.

Shun cảm thán xong hơi dựa người vào Yagen đang ngồi ở trước cô. Đường về, tay Shun đã tê buốt nên đành cưỡi chung ngựa với Yagen. Kajiya chẳng lên tiếng, chỉ gật đầu tán thành. May mắn thay, em gái cô đã chuẩn bị bao tay giữ ấm cho cô.

Bỗng,

-         Shun này, ở mặt trận hướng Nam, có người từng bắt gặp một saniwa bị nhiễm bẩn... dáng dấp khá giống cô, có lẽ nào...

Kajiya chầm chậm lên tiếng.

Bầu không khí chợt nặng nề đến kỳ lạ. Hotarumaru, Yagen và Hirano đều đồng loạt nhìn Shun bằng ánh mắt lo lắng. Yagen định nói điều gì đó thì cảm giác bàn tay Shun đang nắm chặt lấy bàn tay cậu. Yagen đành mím môi.

-         Kajiya, ngay từ khoảnh khắc chúng ta xuyên về quá khứ, chúng ta đã hiểu rõ rằng ngoài việc tiêu diệt Nghịch Hành Quân, chúng ta đều mang theo cả mục đích cá nhân rồi. Tôi... chỉ hi vọng “người đó” còn sống thôi, cho dù ra sao tôi vẫn sẽ mang “người đó” trở về. Đừng sợ, đừng do dự, tôi đã quyết định vậy đó... A, tôi thật mong chờ chiến dịch Mùa Đông... có thể xin lệnh di chuyển xuống hướng Nam.

Kajiya nhìn Shun rồi lại nhớ về mục đích của cô cùng em gái cô...
Narumin cùng Akyuul ngoài mặt luôn cười nhưng vẫn có tảng đá đè nặng trong lòng.

Mỗi một saniwa xuyên về quá khứ này đều mang trong mình các câu chuyện riêng khó mà giải bày.

-   Cười lên đi, nếu chính chúng ta còn chẳng dám tin vào chính mình thì còn đâu sức mạnh để chống đỡ đại bản doanh chứ? Đừng quên, saniwa là toàn bộ linh hồn của đại bản doanh, trách nhiệm nặng nề mấy cũng đừng trốn tránh.

Shun nhắm mắt, gục đầu lên vai Yagen.
Khi cô nói những lời đó, chẳng rõ là đang khóc hay đang cười...
Tuyết vẫn rơi, trắng xóa một góc trời.

END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét